Vào những ngày này, dường như ai cũng đều đang suy nghĩ về điều gì đó, về mưu sinh, các mối quan hệ, về con đường mình đang đi không biết có chắc chắn không. Và càng nghĩ nhiều, ta lại càng cảm thấy bất an.
Ta mang theo bên mình đủ thứ lo âu như thể đó là cách duy nhất để tồn tại. Lo cho ngày mai chưa đến, lo cho những kịch bản chưa xảy ra, lo vì mình không như kỳ vọng, lo vì thế giới đang xoay mà mình thì vẫn đứng yên.
Nhưng, nếu ta không lo nữa thì sao nhỉ?
Khi đầu bạn không còn bị lấp đầy bởi những thứ không thuộc về bạn, đó chính là lúc bạn bắt đầu sống thực sự.
Lo lắng không giúp bạn chuẩn bị tốt hơn, nó chỉ khiến bạn kiệt sức trước khi bắt đầu.
Lo lắng không chứng minh bạn yêu thương ai, nó chỉ làm bạn đánh mất kết nối với chính mình.
Lo lắng không giúp bạn vững vàng hơn, nó chỉ làm bạn đánh mất sự tĩnh lặng và bình an.
Có một điều kỳ lạ đang diễn ra trong cuộc sống hiện đại, con người càng bận rộn, càng kết nối, càng có nhiều công cụ hỗ trợ thì lại càng mất phương hướng. Mỗi sáng, người ta mở mắt ra là đã vội vàng, chưa kịp thở một hơi sâu, chưa kịp cảm nhận ánh nắng của ngày mới, chưa kịp hỏi xem hôm nay mình thật sự cần gì.
Cuộc sống chưa được sống theo đúng cách nó đáng sống. Phần lớn những gì khiến bạn kiệt sức không đến từ công việc mà đến từ tâm trí bị lấp đầy bởi những điều không cần thiết, lo âu, phân vân, tưởng tượng, kỳ vọng, hối tiếc và giận dữ. Chúng ta rất biết cách chăm sóc cơ thể nhưng chưa bao giờ được dạy cách dọn dẹp tâm trí.
Dừng lại trong yên lặng là chiếc gương soi chiếu mọi điều đang diễn ra bên trong bạn. Khi bạn dừng lại, bạn mới lắng nghe được suy nghĩ thật sự của mình. Khi bạn yên lặng, bạn mới thấy rõ điều gì đang kéo bạn đi lệch hướng. Khi bạn thở chậm lại, bạn mới nhận ra có những điều chẳng đáng để mang theo một ngày nữa.
Thế giới không cần thêm người lo lắng, thế giới cần thêm người biết cách giữ được sự bình tâm trong lúc người khác hoảng loạn. Và nếu bạn muốn trở thành người như thế, bạn cần bắt đầu từ việc dừng lại.