Có một nếp nghĩ tinh vi gần như đã ăn sâu vào tiềm thức của con người hiện đại, đó là sự thôi thúc không ngừng lên kế hoạch tỉ mỉ, dự đoán mọi tình huống có thể xảy ra và tìm cách đối phó, như thể chúng ta có khả năng nhìn thấu suốt tương lai và điều khiển dòng chảy vốn dĩ đầy bất định của cuộc sống.
Nếu bạn thực sự tin rằng mình có thể kiểm soát mọi thứ, vậy thì nền tảng của niềm tin ấy là gì? Là trực giác mách bảo bạn hay là nỗi sợ hãi sâu kín về những tổn thương có thể ập đến?
Bạn hãy thử quay trở về soi chiếu vào tận cùng gốc rễ của thói quen lo lắng dai dẳng, cùng nỗi ám ảnh phải nắm giữ và kiểm soát mọi khía cạnh của cuộc sống.
Từ những việc nhỏ nhặt hàng ngày đến những biến cố lớn lao, cùng với bao nhiêu lần chìm đắm trong lo sợ mọi thứ sẽ diễn ra theo chiều hướng tiêu cực, bạn nhận ra một sự thật phũ phàng rằng mọi thứ hiếm khi diễn ra đúng như những gì bạn đã hình dung trong nỗi lo âu.
Bạn rơi vào một ảo tưởng rằng lo lắng chính là một hình thức chuẩn bị hiệu quả cho tương lai. Nó trói buộc bạn bằng những sợi xích vô hình của những điều có thể xảy ra mà vốn chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng đầy bất an của bạn. Không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào cho thấy chúng sẽ trở thành hiện thực.
Sự lo âu thường xuất hiện khi bản ngã cố gắng nắm giữ và kiểm soát những điều vốn dĩ nằm ngoài quyền hạn của nó. Kinh nghiệm về dòng chảy tự nhiên của cuộc sống, bạn dần nhận ra một sự thật sâu sắc rằng việc cố gắng kiểm soát mọi thứ không hề mang lại cho bạn cảm giác an toàn thực sự. Ngược lại, nó chỉ khiến bạn ngày càng xa rời thực tại sống động, xa rời những trải nghiệm chân thực của khoảnh khắc hiện tại.
Bạn bắt đầu nhận thấy một nghịch lý đau lòng nhưng cũng đầy phấn khởi rằng lo lắng không hề giúp bạn hành động hiệu quả hơn, không hề tăng cường khả năng đối phó của bạn. Nó chỉ âm thầm bào mòn năng lượng tinh thần khiến bạn cảm thấy kiệt sức và căng thẳng ngay cả trước khi bạn thực sự bắt đầu đối diện với những thách thức của cuộc sống.